1 Em sẽ bỏ lại kỉ niệm với anh sau lưng 10/2/2012, 18:13
TRƯỞNG BỘ ĐIỀU HÀNH
]\[0 L0\/e
Vượt qua được những dằn vặt và tiếc nuối khi chia tay,
độc giả N.U.K đã gửi những lời tâm sự tới người yêu một thời để nhắn
nhủ rằng cô sẽ sống tốt và để lại kỷ niệm phía sau lưng.
Vô tình quen biết, vô tình bước vào đời nhau, rồi lúc
ra đi cũng vô tình, khiến vết thương lòng mà đối phương trót mang trong
quá khứ lại hằn sâu thêm.
Đã từng thề sẽ không yêu ai, nhưng lời thề làm sao
cưỡng lại được cảm xúc của con tim. Tình yêu nó thật lạ, tình yêu thật
diệu kỳ, nhưng những giây phút lạ và diệu kỳ ấy đã mãi lìa xa em, chỉ
còn đâu đó quanh đây những niềm đau khó phai, mà có lẽ trong suốt chặng
đường dài sau này em mãi mãi không bao giờ quên. Những ký ức buồn!!!
Yêu nhau, chia tay ai không cảm thấy buồn? Em đã từng
cố an ủi con tim, bắt nó chấp nhận sự thật phũ phàng rằng: "Chẳng bao
giờ có tình yêu vĩnh cửu, chỉ có những giây phút vĩnh cửu trong tình yêu
mà thôi". Nhìn lại tình yêu của chúng mình sau một chặng đường dài,
chặng đường ấy có lẽ sẽ không là gì trong mắt của bao người, nhưng với
em nó là thành quả, dù thành quả ấy đã bị vỡ nát sau cái ngày mình chính
thức chia tay nhau.
Gặp rồi yêu nhau đó có lẽ là cái duyên, cái nợ. Nhưng
tiếc là cái duyên cái nợ đó không kéo dài được bao lâu, nó chỉ tồn tại
trong chưa đầy 5 tháng, rồi phút chốc vỡ òa trong niềm đau, trong nước
mắt của riêng em. Tính đến hôm nay đã tròn 1 tháng 3 ngày ta chính thức
chia tay, phải không anh? Anh biết không, khóe mắt của em cứ nhòe đi,
cay xè rồi đầu óc bắt đầu lịm dần khi cứ lục rồi đọc đi đọc lại nhiều
lần cái tin nhắn chia tay của anh trong ngày đó. Em đã suy nghĩ về cái
chết ngay sau đó, bởi lẽ em những tưởng bản thân mình không chịu đựng
nổi cơn đau này. Anh - người em yêu đã cho em quá nhiều hy vọng, hứa
hẹn, và bởi con tim này bị anh trói chặt trong tình yêu. Em bị thuyết
phục bởi những lý do anh đưa ra để mình xa nhau. Đã khóc đến hàng tuần
chỉ vì trong đầu luôn suy nghĩ về đám cưới của anh cùng 1 người con gái
nào đó mà anh bảo anh không yêu.
Em buồn, em ấm ức, bởi sự "đổi ngôi" vô cùng chớp
nhoáng. Em - từ 1 đứa trong cuộc trở thành 1 kẻ thứ 3 không hơn không
kém. Em giận, em hờn trách anh, nhưng nghĩ lại em nên trách mình thì
đúng hơn. Em chưa phải là một người yêu tốt, một người con gái hoàn hảo,
em chưa đủ quan tâm, lo lắng đến anh như một người bạn gái đúng nghĩa.
Khoảng cách! Em nên oán trách nó bởi lẽ vì nó mà em chưa bao giờ trở
thành người yêu của anh. Em nghĩ mọi chuyện đến với mình như một bức họa
tô toàn màu xám xịt, mù mịt lắm. Và khi nhìn vào bức họa ấy con người
ta có thể cảm nhận được chân dung của người họa lên nó... rối bời, không
lối thoát...
Đã cố gắng chấp nhận sự thật ấy, cũng bởi lẽ em yêu
anh, và 1 phần không ích kỷ trong em lên tiếng: "Hãy để anh ra đi, anh
có gia đình là một điều đáng vui, dù cô dâu - người anh lựa chọn là ai
thì cũng phải mỉm cười chúc anh hạnh phúc, vì đó là điều duy nhất để
chuộc lại lỗi lầm không hoàn thành tốt trách nhiệm một người yêu".
Bao lần lặng khóc trong đêm, nước mắt pha lẫn niềm đau,
uẩn khúc và oán hờn. Cảm xúc trong em nó đa chiều đến mức em không còn
biết là mình đang yêu, đang nhớ hay là đang căm ghét anh nữa. Vô số lần
bật khóc rồi gào lên: "Em ghét anh, em hận anh, em sẽ không bao giờ tha
thứ cho anh". Thế nhưng sau những lần đó em thấy bản thân mình thật trẻ
con, thật điên rồ, ngu ngốc. Em đâu có cái quyền để mà ghét anh, giận
anh và phán xét anh. Nên trả mọi thứ về với trạng thái bình lặng, chỉ
nên ôm những ký ức, kỷ niệm cùng anh để sống tốt như lời anh khuyên...
Sống và luôn luôn an ủi bản thân này "Cố lên!Cố lên,
mọi thứ đâu sẽ lại vào đó cả thôi". Nhiều lúc nhớ anh, em không phải
biết làm sao, cầm điện thoại lên, số điện thoại của anh cứ hiện lên mồn
một trong đầu mặc dù em đã cố chôn nó vào dĩ vãng. Em sợ, sợ sẽ làm ảnh
hưởng đến anh, đến những gì anh đang cố gây dựng.
Em tưởng mọi thứ thế là xong. Nhưng rồi sao nhỉ? Cách
đây 5 ngày thôi, em đã bàng hoàng nhận ra nhiều dối gian trong anh, và
rồi cái hình tượng đẹp đẽ ấy như sụp đổ đi hoàn toàn.Vâng! Em bắt đầu
ghét anh rồi đấy! Phải chăng anh nghĩ vì chúng ta yêu xa nên dù nói gì,
như thế nào thì cũng chẳng ai biết, đúng không? Anh sai rồi! Em luôn dõi
theo anh từng bước, từng bước chân một! Sự dối trá trong lời nói phải
chăng giúp anh hả hê? Anh đâu biết được rằng những điều đó chỉ toàn làm
em thêm tổn thương, thêm nhỏ nhen, ích kỷ. Em đã nuôi nấng cái ý định
"trả thù" anh bằng mọi cách, nhưng âu đó cũng chỉ là những ý định thoáng
qua. Mật ngọt bên anh nó cao sang, xa vời lắm, làm sao mà em có thể với
tới được cơ chứ. Em làm sao mà xứng đáng để thành một đôi với anh. Có
chăng thì đó cũng chỉ là giây phút lạc lối ta bên nhau, khi tìm được
"lối đi đúng" anh rời xa lối đi "lạc đường" đó.
Thời gian trôi qua chưa đủ lâu nhưng khiến em nhận ra
nhiều điều trong cuộc sống. Em đã chín chắn hơn, em biết em nên làm gì,
em nên như thế nào. Vì anh chưa bao giờ xứng đáng để em phải yêu, phải
nhớ, phải buồn lòng, bận tâm, không đáng để em phải rơi nước mắt thêm
bất cứ một lần nào nữa. Đời mà, sống và hiếm ai biết chuyện gì sẽ đến
với mình, chuyện gì xấu, chuyện gì tốt. Không ai cho không ai cái gì,
cũng như ông trời không bất công với bất cứ ai mãi được. Em đợi, đợi đến
khi nghĩ đến anh, em sẽ chỉ cười, rồi buâng khuâng trả mọi thứ về lại
chỗ cũ... như cái thời điểm chúng ta chưa bước chân vào cuộc sống của
nhau.
Em sẽ sống tốt, sống vui mà không cần phải đồng hành
cùng những kỷ niệm có được trong những ngày còn chung bước với anh. Em
sẽ vứt bỏ nó, như chính anh vứt bỏ em, vứt bỏ tình yêu của chúng mình.
Một ngày nào đó mỗi sẽ mỉm cười khi gặp lại anh. Mắt sẽ hết nhòe trong
lệ, mi sẽ thôi buồn vì mất anh, và tim sẽ không còn nhói vì vết thương
này rồi sẽ lành. Và sẽ cất lên lời chào với cái gật đầu khẽ: "Em rất vui
khi gặp lại anh, thời gian trôi qua nhanh quá nhỉ!".
độc giả N.U.K đã gửi những lời tâm sự tới người yêu một thời để nhắn
nhủ rằng cô sẽ sống tốt và để lại kỷ niệm phía sau lưng.
Vô tình quen biết, vô tình bước vào đời nhau, rồi lúc
ra đi cũng vô tình, khiến vết thương lòng mà đối phương trót mang trong
quá khứ lại hằn sâu thêm.
Đã từng thề sẽ không yêu ai, nhưng lời thề làm sao
cưỡng lại được cảm xúc của con tim. Tình yêu nó thật lạ, tình yêu thật
diệu kỳ, nhưng những giây phút lạ và diệu kỳ ấy đã mãi lìa xa em, chỉ
còn đâu đó quanh đây những niềm đau khó phai, mà có lẽ trong suốt chặng
đường dài sau này em mãi mãi không bao giờ quên. Những ký ức buồn!!!
Yêu nhau, chia tay ai không cảm thấy buồn? Em đã từng
cố an ủi con tim, bắt nó chấp nhận sự thật phũ phàng rằng: "Chẳng bao
giờ có tình yêu vĩnh cửu, chỉ có những giây phút vĩnh cửu trong tình yêu
mà thôi". Nhìn lại tình yêu của chúng mình sau một chặng đường dài,
chặng đường ấy có lẽ sẽ không là gì trong mắt của bao người, nhưng với
em nó là thành quả, dù thành quả ấy đã bị vỡ nát sau cái ngày mình chính
thức chia tay nhau.
Gặp rồi yêu nhau đó có lẽ là cái duyên, cái nợ. Nhưng
tiếc là cái duyên cái nợ đó không kéo dài được bao lâu, nó chỉ tồn tại
trong chưa đầy 5 tháng, rồi phút chốc vỡ òa trong niềm đau, trong nước
mắt của riêng em. Tính đến hôm nay đã tròn 1 tháng 3 ngày ta chính thức
chia tay, phải không anh? Anh biết không, khóe mắt của em cứ nhòe đi,
cay xè rồi đầu óc bắt đầu lịm dần khi cứ lục rồi đọc đi đọc lại nhiều
lần cái tin nhắn chia tay của anh trong ngày đó. Em đã suy nghĩ về cái
chết ngay sau đó, bởi lẽ em những tưởng bản thân mình không chịu đựng
nổi cơn đau này. Anh - người em yêu đã cho em quá nhiều hy vọng, hứa
hẹn, và bởi con tim này bị anh trói chặt trong tình yêu. Em bị thuyết
phục bởi những lý do anh đưa ra để mình xa nhau. Đã khóc đến hàng tuần
chỉ vì trong đầu luôn suy nghĩ về đám cưới của anh cùng 1 người con gái
nào đó mà anh bảo anh không yêu.
Em buồn, em ấm ức, bởi sự "đổi ngôi" vô cùng chớp
nhoáng. Em - từ 1 đứa trong cuộc trở thành 1 kẻ thứ 3 không hơn không
kém. Em giận, em hờn trách anh, nhưng nghĩ lại em nên trách mình thì
đúng hơn. Em chưa phải là một người yêu tốt, một người con gái hoàn hảo,
em chưa đủ quan tâm, lo lắng đến anh như một người bạn gái đúng nghĩa.
Khoảng cách! Em nên oán trách nó bởi lẽ vì nó mà em chưa bao giờ trở
thành người yêu của anh. Em nghĩ mọi chuyện đến với mình như một bức họa
tô toàn màu xám xịt, mù mịt lắm. Và khi nhìn vào bức họa ấy con người
ta có thể cảm nhận được chân dung của người họa lên nó... rối bời, không
lối thoát...
Đã cố gắng chấp nhận sự thật ấy, cũng bởi lẽ em yêu
anh, và 1 phần không ích kỷ trong em lên tiếng: "Hãy để anh ra đi, anh
có gia đình là một điều đáng vui, dù cô dâu - người anh lựa chọn là ai
thì cũng phải mỉm cười chúc anh hạnh phúc, vì đó là điều duy nhất để
chuộc lại lỗi lầm không hoàn thành tốt trách nhiệm một người yêu".
Bao lần lặng khóc trong đêm, nước mắt pha lẫn niềm đau,
uẩn khúc và oán hờn. Cảm xúc trong em nó đa chiều đến mức em không còn
biết là mình đang yêu, đang nhớ hay là đang căm ghét anh nữa. Vô số lần
bật khóc rồi gào lên: "Em ghét anh, em hận anh, em sẽ không bao giờ tha
thứ cho anh". Thế nhưng sau những lần đó em thấy bản thân mình thật trẻ
con, thật điên rồ, ngu ngốc. Em đâu có cái quyền để mà ghét anh, giận
anh và phán xét anh. Nên trả mọi thứ về với trạng thái bình lặng, chỉ
nên ôm những ký ức, kỷ niệm cùng anh để sống tốt như lời anh khuyên...
Sống và luôn luôn an ủi bản thân này "Cố lên!Cố lên,
mọi thứ đâu sẽ lại vào đó cả thôi". Nhiều lúc nhớ anh, em không phải
biết làm sao, cầm điện thoại lên, số điện thoại của anh cứ hiện lên mồn
một trong đầu mặc dù em đã cố chôn nó vào dĩ vãng. Em sợ, sợ sẽ làm ảnh
hưởng đến anh, đến những gì anh đang cố gây dựng.
Em tưởng mọi thứ thế là xong. Nhưng rồi sao nhỉ? Cách
đây 5 ngày thôi, em đã bàng hoàng nhận ra nhiều dối gian trong anh, và
rồi cái hình tượng đẹp đẽ ấy như sụp đổ đi hoàn toàn.Vâng! Em bắt đầu
ghét anh rồi đấy! Phải chăng anh nghĩ vì chúng ta yêu xa nên dù nói gì,
như thế nào thì cũng chẳng ai biết, đúng không? Anh sai rồi! Em luôn dõi
theo anh từng bước, từng bước chân một! Sự dối trá trong lời nói phải
chăng giúp anh hả hê? Anh đâu biết được rằng những điều đó chỉ toàn làm
em thêm tổn thương, thêm nhỏ nhen, ích kỷ. Em đã nuôi nấng cái ý định
"trả thù" anh bằng mọi cách, nhưng âu đó cũng chỉ là những ý định thoáng
qua. Mật ngọt bên anh nó cao sang, xa vời lắm, làm sao mà em có thể với
tới được cơ chứ. Em làm sao mà xứng đáng để thành một đôi với anh. Có
chăng thì đó cũng chỉ là giây phút lạc lối ta bên nhau, khi tìm được
"lối đi đúng" anh rời xa lối đi "lạc đường" đó.
Thời gian trôi qua chưa đủ lâu nhưng khiến em nhận ra
nhiều điều trong cuộc sống. Em đã chín chắn hơn, em biết em nên làm gì,
em nên như thế nào. Vì anh chưa bao giờ xứng đáng để em phải yêu, phải
nhớ, phải buồn lòng, bận tâm, không đáng để em phải rơi nước mắt thêm
bất cứ một lần nào nữa. Đời mà, sống và hiếm ai biết chuyện gì sẽ đến
với mình, chuyện gì xấu, chuyện gì tốt. Không ai cho không ai cái gì,
cũng như ông trời không bất công với bất cứ ai mãi được. Em đợi, đợi đến
khi nghĩ đến anh, em sẽ chỉ cười, rồi buâng khuâng trả mọi thứ về lại
chỗ cũ... như cái thời điểm chúng ta chưa bước chân vào cuộc sống của
nhau.
Em sẽ sống tốt, sống vui mà không cần phải đồng hành
cùng những kỷ niệm có được trong những ngày còn chung bước với anh. Em
sẽ vứt bỏ nó, như chính anh vứt bỏ em, vứt bỏ tình yêu của chúng mình.
Một ngày nào đó mỗi sẽ mỉm cười khi gặp lại anh. Mắt sẽ hết nhòe trong
lệ, mi sẽ thôi buồn vì mất anh, và tim sẽ không còn nhói vì vết thương
này rồi sẽ lành. Và sẽ cất lên lời chào với cái gật đầu khẽ: "Em rất vui
khi gặp lại anh, thời gian trôi qua nhanh quá nhỉ!".